Xin đừng vô tình với người bị HIV

Vì sao bạn lại xa lánh và kì thị với người bị HIV? Họ đáng sợ đến thế sao? Tôi năm nay 22 tuổi, bản thân tôi không bị HIV và gia đình, bạn bè của tôi cũng không ai bị. Tôi cũng không làm trong một tổ chức xã hội nào cả. Nhưng tôi luôn tiếp xúc, sinh hoạt với người bị HIV trong suốt 5 năm nay và đến bây giờ tôi vẫn chưa bị lây nhiễm. Tại sao tôi vẫn hoà đồng sống cùng họ, còn bạn thì không…? Tôi cũng như bạn, là người có da, có thịt, có chân, có tay, có trái tim, có suy nghĩ chứ có phải là sắt, là đồng. Tôi cũng là người Việt Nam máu đỏ da vàng, đâu phải là thần thánh. Tại sao tôi vẫn coi người bị HIV là bạn, còn bạn thì coi họ như kẻ thù…? Bản năng vốn có của con người là sự đoàn kết, yêu thương. Tôi đã sống và hành động theo bản năng đó - bản năng một Con Người.
Chẳng ai mong muốn mình bị HIV. Nhưng vì một lí do nào đó mà bị, thì họ cần lắm sự chia sẻ, động viên của mọi người xung quanh. Một án tử hình không định sẵn thời gian luôn chờ đợi bên cạnh. Một nụ cười xã giao, một câu nói động viên, một cái nhìn trìu mến của bạn cũng làm cho họ cảm thấy ấm lòng hơn rất nhiều. Và họ sẽ cảm thấy tự tin sống tiếp. Bạn không cần phải làm những việc gì to tát cho họ, chỉ cần như thế thôi, sao bạn cũng không làm được…?
Cuộc sống không thể nói trước được điều gì. Nếu một ngày nào đó, bạn không may bị HIV, liệu bạn có chịu được không khi sống trong sự ghẻ lạnh của mọi người. Hôm nay bạn đồng cảm, giúp đỡ người bị HIV, đến khi bạn hoặc người thân của bạn bị thì xã hội lại đồng cảm và sẻ chia cùng. Bạn không nhớ câu ác giả, ác báo sao…?
Thật nực cười khi thấy một bà mẹ cấm không cho con mình chơi đánh bi cùng với một đứa trẻ bị HIV, một ông bố đánh con vì dám để cho người bị HIV vào xin gánh nước, một dòng họ xua đuổi một đứa con vì sợ lây bệnh cho mọi người,… Bạn hãy ghi nhớ rằng, HIV chỉ lây qua đường máu, sinh hoạt tình dục không an toàn và từ mẹ sang con. Những người nhận thức về vấn đề này còn kém thì không nói. Nhưng vì sao ngay cả những người có học thức và địa vị trong xã hội lại vẫn hành động như thế? Họ sợ người bị HIV đó sẽ làm hoen ố địa vị của mình ư…? Một khi tình yêu thương và sự vị tha đã không còn thì mọi tiền bạc và danh vọng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Thật đau xót khi nghe câu chuyện các bậc phụ huynh của một lớp học nọ phản đối ban giám hiệu nhà trường vì để cho một em bị HIV học chung với con em của họ. Hoặc là họ sẽ cho con mình nghỉ học, hoặc là cậu bé kia phải nghỉ học. Cậu buộc phải nghỉ ở nhà, hằng ngày nhà trường sẽ cắt cử giáo viên tới dạy. Nhưng không đầy một tháng sau, giáo viên đó cũng sợ, không dám đến nữa. Cậu bé hàng ngày nhìn bạn bè đi học mà cay đắng nức nở cho tuổi thơ mình. Hay câu chuyện của một cô bé 15 tuổi, bố mẹ đã chết vì bị HIV. Em một mình sống trơ trọi trong sự ghẻ lạnh và kì thị của xóm làng. Những đứa trẻ trước đây chơi thân với em, bây giờ chúng cũng cầm đất đá ném đuổi. Quá tuyệt vọng, em nhảy xuống sông để tự kết thúc một đời mà lỗi thì không phải tại em…Bác Hồ đã nói trong bản Tuyên ngôn rằng: “Tất cả mọi người sinh ra có quyền bình đẳng. Tạo hoá cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được. Trong những quyền ấy có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc”. Tại sao những người như thế lại không được sống như bao người và mưu cầu cho mình một chút hạnh phúc nhỏ nhoi…?
Người xưa đã dạy rằng: “Bầu ơi thương lấy bí cùng. Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn”. Ấy vậy mà lại có người vô tâm trước nỗi đau của đồng loại. Cùng chung một dòng máu của mẹ Âu Cơ và cha Long Quân, sao lại nỡ sống vô tình với nhau…?
Vui mừng biết bao khi được chứng kiến lễ cưới của một người phụ nữ bị HIV do chồng trước gây ra lấy một người khoẻ mạnh gần nhà. Vượt qua bao rào cản và định kiến xã hội, anh chị đã đến được với nhau và sống rất hạnh phúc. Hay được đọc một mẩu chuyện về cậu bé 12 tuổi bị HIV nhưng vẫn sống và học tập bình thường, không bị cộng đồng xa lánh kì thị. Không những thế, em còn đựơc mọi người quan tâm, giúp đỡ…Những câu chuyện đó đáng để cho những ai còn dè bỉu, xa lánh người bị HIV nhìn nhận lại bản thân mình. Họ làm được, tôi làm được, không có lí do gì mà bạn lại không làm được như chúng tôi.
Người bị HIV không hoàn toàn là gánh nặng của gia đình và xã hội. Khi bạn tạo điều kiện và giúp đỡ thì họ lại trở thành những người rất có ích cho xã hội. Thậm chí ở một góc cạnh nào đó, họ còn làm được những việc mà những người bình thường như bạn và tôi chưa chắc đã làm được.

Bạn hãy trải lòng mình ra và lắng nghe âm thanh bên ngoài cuộc sống. Và hãy thật chú ý đến âm sắc của những người không may bị HIV tạo nên. Chính những sắc âm đó đã góp phần tạo nên một bản nhạc du dương, trầm bổng của cuộc sống thường ngày. Bạn và tôi hãy chung tay góp sức cho những số phận không may mắn ấy một lối về đầy nắng và hoa. Để cho bản giao hưởng kia chỉ có những sắc âm rộn ràng và tươi mới…

Nhận xét

Bài đăng phổ biến